Ý Râm Vạn Tuế

Chương 97: Đẩy bậy làm ra tai nạn chết người. (3)




Ra khỏi "Con đường chuyên dụng dành cho người ăn cắp khoánh thạch", Dương Dạ mang theo Tiểu Niếp chạy về hướng bờ biển đậu ca nô, trời thì tối, địa hình lại phức tạp, muốn thuận lợi rời đi đúng là không dễ, nhưng mà hiệu suất làm của tổng phụ trách cảnh vệ đúng là nhanh thật, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà người này đã thay đổi toàn bộ biển báo chỉ đường, Tiểu Niếp giống như là phát hiện ra kho báu vậy, chỉ vào tấm bảng kêu lên : "Lý Phôi, nhìn kìa!"

Dương Dạ đưa mắt qua nhìn, trên tấm bảng có ghi : Lộ tuyến của người ăn cắp chạy trốn, xin mời đi về phái trước ba trăm mét để bỏ trốn ...

Dương Dạ thở dài một hơi, tức giận mấy tên cảnh vệ không biết giấu mấy cái biển này vào một chổ bí mật một chút hơn sao! Thầm nghĩ : Cũng may là mình mang theo Tiểu Niếp, chứ đổi lại là Quân Hinh, chắc chắn sẽ nhìn ra âm mưu bên trong.

Vì vậy, dựa theo biển báo "hỗ trợ" dọc đường đi, Dương Dạ và Tiểu Niếp thuận lợi chạy ra bờ biển, đã có thể nghe thấy tiếng gió và sóng biển rì rào. Nhưng mà khi Dương Dạ và Tiểu Niếp còn cách bờ biển ấy không xa, thì phát hiện ra trên bãi cát có năm sáu người đang di chuyển.

Dương Dạ lập tức túm lấy Tiểu Niếp ngồi xuống, sợ gặp phải cảnh vệ ngu ngốc nữa, gặp gỡ trong một bãi đất trống như vậy, nhất định phải ra tay, mà Dương Dạ lại không muốn làm tổn hại đến người mà nhà mình bỏ tiền ra thuê.

Tiểu Niếp bị Dương Dạ ấn vai kéo ngồi xuống, ôm lấy eo ngồi vào trong bụi cỏ, liền khẩn trương và xấu hổ, do dự một chút, nói khẽ với Dương Dạ : "Lý Phôi, ngươi ... ngươi nhẹ một chút, ngươi động vào chổ của ta ..."

Dương Dạ vừa nghe vậy, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra bàn tay ôm lấy eo của Tiểu Niếp ngồi xuống, không biết là lúc nào mà đã đặt lên một nửa ngực của Tiểu Niếp, căng thẳng lên, vội vàng buông tay, không ngờ rằng dùng lực quá lớn, làm cho Tiểu Niếp bật người ngồi xuống bệp xuống đất, phát ra tiếng động.

Mấy bóng người cách đó không xa lập tức quay đầu nhìn về hướng này, một âm thanh vang lên : "Ai ở đằng kia!"

Dương Dạ đang muốn nâng Tiểu Niếp dậy, ý bảo nàng ta ngàn vạn lần không được lên tiếng, không ngờ rằng Tiểu Niếp lại tự nhiên ngẩng đầu hô trả lời : "Không ai cả!"

... Lúc này thì Dương Dạ đã khóc không ra nước mắt rồi, trong lòng cũng cầu khẩn. tạo hóa à, làm phiền ngài có thể đem cô gái xinh đẹp ngực to bên cạnh con về làm lại, nặn thêm cho nàng một nửa bộ óc được không ạ?

Cái này không phải là do đánh chữ chậm, kể ra thì có vẻ chậm nhưng thật ra thì khi đó rất nhanh! Mấy bóng đen kia nghe thấy tiếng trả lời, nhanh chóng chạy ra ngoài biển. Dương Dạ chợt giật mình tỉnh ngộ, mấy người này đều không phải là cảnh vệ trên đảo!

Vì vậy Dương Dạ liền nhanh chóng bay ra từ trong bụi cỏ, cắn răng chạy lên trên bờ cát, mà xích ấn trên cổ tay trái bổng nhiên nóng lên, chỉ trong nháy mắt, Dương Dạ liền hiểu được trên quần đảo kim thạch, xích ấn lúc nóng lúc lạnh tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà là khẳng định có một quan hệ không rõ nào đó, bởi vì giờ phút này, hắn rõ ràng cảm nhận được rằng nhiệt lượng do xích ấn gây ra đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, chạy trên bờ cát, mà giống như đang bay vậy, dưới chân giống như có một dòng khí đang nâng đỡ vậy, nhanh chóng chạy đến trước mặt của mấy bóng đen kia.

Mấy người kia vừa thấy có người lao ra, hơn nữa chỉ có một! Lập tức từ bỏ ý định đuổi theo, vọt về hướng của Dương Dạ, rút ra một thứ sáng lóe lên dưới ánh trăng, bắt đầu đâm về hướng của Dương Dạ.

Vừa giao chiêu, Dương Dạ liền biết, mấy bóng đen này tuyệt đối không phải là dân a - ma - tưa đến từ chợ đen, ít nhất là không giống như đám ô hợp bắt cóc mình là Bì Cẩu hay Cổ lão tam, mấy tên này, tuyệt đối đều là người có tài, ra tay đối phó với mình, chiêu thức sắc bén mà lại nhanh vô cùng, giống như điện chớp vậy.
Trong thời gian ngắn như vậy, trên đảo số 2 của quần đảo kim thạch, hẳn là không khó đoán được, cái này hầu như có thể khẳng định đây chính là người do hai anh em Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương mang đến! Cũng may là trong lòng Dương Dạ có nắm chắc, hơn nữa năng lực trong cơ thể đang bành trướng ở một mức độ chưa từng có, trong lúc tranh đấu, đột nhiên thấy Tiểu Niếp chạy đến đây, sợ xảy ra chuyện, vì vậy đã dùng toàn lực, một đấm một đá đều là lấy mạng, rất nhanh, sáu người này đều gục xuống, năm tên đã bị Dương Dạ đánh vỡ nội tạng chỉ trong nháy mắt, chết đi trong đau đớn, sau đó bị cảnh vệ trên đảo số 2 phát hiện ra rồi ném xuống biển cho cá mập ăn luôn cho lẹ.

Chỉ còn lại một người đang luống cuống! Liều mạng cầm dao trong tay mà đánh, Dương Dạ thấy cơ hội đã đến, liền tung một đấm ra, đấm ngay vào phần dưới sau lưng của tên này, và phòng chừng là từ nay về sau, trong hồ sơ biên chế cơ quan nội tang trong cơ thể của tên này, sẽ không còn tên của quả thận nằm trong danh sách nữa.

Tên này kêu thảm một tiếng, ngã nhào ra đất, lăn lộn qua lại trên bãi cát một cách đau đớn, kêu rên liên tục.

Dương Dạ ngồi xổm xuống, đưa tay túm lấy cổ tên này, vừa muốn dùng sức, bỗng nhiên dừng lại, trong lòng có suy nghĩ khác! Vì vậy, lạnh lùng cười cười, túm chặt cổ của tên này hỏi : "Nói! Ai phái mày đến đây!"

Mặc kệ là vì tình hay vì tiền, tên này cũng đúng là có trượng nghĩa, biểu tình tuy rằng đau đớn, nhưng sống chết cũng không chịu khai.

Dương Dạ cười nhạt một tiếng, dùng sức trên tay một chút, nhẹ nhàng nói : "Không cần kín miệng, tao biết, mày không phải là do Lãnh gia phái đến sao! Mày là người của Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương!"

Trong ánh mắt của tên kia hiện lên một tia sửng sốt, sau đó trở nên hoảng hốt, nhưng mà vẫn cứ cứng miệng như cũ. Nhưng chỉ trong cái nháy mắt đó, cũng đủ làm cho Dương Dạ khẳng định, những tên này là do Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương phái đến!

Bên kia, Tiểu Niếp đã thở hổn hển chạy đến, Dương Dạ thấy cơ hội đến rồi, liền túm cổ tên này hô lên : "Nghe đây! Trở về báo cho Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương biết! Khối đất phì nhiêu của quần đảo kim thạch, Mục thị gia tộc bọn tao muốn! Sau này mà còn có chủ ý với quần đảo kim thạch, chính là đối nghịch với Mục Minh Phong, đại thiếu gia của Mục thị, cũng là anh của chủ nhân tao! Coi chừng đại thiếu gia tao san bằng Lãnh thị của bọn mày!" Nói xong, liền ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Niếp vừa thở hổn hển chạy đến :"Tôi nói đúng không, chủ nhân"

Tiểu Niếp thấy Dương Dạ hỗn chiến với những người này từ xa, sau đó chạy đến đây thì nghe Dương Dạ nói vậy, trong lòng kích động, lập tức nói : "Không sai! Xem ai còn dám chống đối anh Minh Phong nữa!"

Dương Dạ cười lạnh lùng, nhưng trong lòng thì vui như nở hoa, nhẹ buông tay ra, mắng : "Cút trở về thuyền!"

Người này ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Niếp, lập tức giãy dụa đứng lên, ôm lấy bụng bỏ chạy.

"Chủ nhân, không còn chuyện gì rồi, chúng ta lên thuyền đi!" Dương Dạ cười, đứng lên đưa tay giúp Tiểu Niếp mang lấy cái "túi đồ như núi" kia.

Tiểu Niếp chẳng biết làm thế nào, đành phải nghe theo lời của Dương Dạ, hai người lên thuyền, chạy về đảo số 1. Ở trên thuyền, Dương Dạ ngồi đối diện với Tiểu Niếp, hai mắt nhìn nhau, dưới ánh trăng, trong sóng biển, đã xảy ra một cảnh tượng vô cùng lãng ...